[LTCTH] Chương 1

Từ sau khi nhậm chức vào năm ngoái, Tống Lưu Thanh đã công tác tại công ty niêm yết này đã hơn một năm, biểu hiện tuy không tính là xuất sắc nhưng rất siêng năng chăm chỉ, thật sự là một nhân viên cần cù tháo vát. Công ty luôn có một bảng đánh giá năng lực nhân viên mỗi ngày, quá trình đánh giá tính từ sáng sớm vào làm lúc 9h đến chiều tan ca lúc 6h. Công ty có rất nhiều phòng ban, nhân viên trên dưới hơn ba trăm người, thế mà Tống Lưu Thanh của bộ phận điều hành vẫn luôn giữ vững vị trí trong Top 10. Hầu như tiền thưởng cho nhân viên chăm chỉ hàng tháng Tống Lưu Thanh đều nhận được. Cậu rất ít khi xin nghỉ, cho dù là nghỉ phép trong năm hay nghỉ ốm, mà khi nghỉ cũng hiếm khi thấy Tống Lưu Thanh mua vé xe về nhà, thậm chí tới kì nghỉ đông nếu đồng nghiệp không tốt bụng nhắc nhở hẳn cậu cũng sẽ quên việc về nhà. Vì thế, trưởng bộ phận Tôn luôn không tiếc lời khen ngợi, khuyên mọi người học tập Tống Lưu Thanh. Nhưng dù khen nức khen nở Tống Lưu Thanh thì cái tính hẹp hòi của trưởng bộ phận Tôn vẫn còn đó, ông chưa từng thực sự đề bạt Tống Lưu Thanh cũng chưa bao giờ tăng lương cho cậu.
Chiều hôm nay, Tống Lưu Thanh khó thấy lại xin nghỉ một ngày, bởi vì chiều nay cậu có cuộc hẹn với bác sĩ Hứa.
"Thuốc của lần trị liệu trước cậu dừng uống rồi đúng không?" Hứa Minh Duyên vừa hỏi vừa lật bệnh án của Tống Lưu Thanh, xem qua bệnh tình trước kia của cậu
Tống Lưu Thanh gật đầu "Vâng, tôi đã ngừng thuốc rồi"
Tình trạng trước đây của cậu rất thất thường nên cậu được kê đơn dùng chlorpromazine, haloperidol và risperidone, hiện đã ổn định hơn nhiều.
*Chlorpromazine: Thuốc này có tác dụng điều trị một số rối loạn tâm thần/tâm trạng (ví dụ như chứng tâm thần phân liệt, rối loạn tâm thần, giai đoạn bất thường của rối loạn lưỡng cực, rối loạn hành vi ở trẻ)
*Haloperidol: Được sử dụng để điều trị các rối loạn tâm thần/tâm trạng nhất định (như tâm thần phân liệt, rối loạn tâm thần). 
*Risperidone: Được sử dụng để điều trị một số rối loạn tâm thần/tâm trạng (như tâm thần phân liệt, rối loạn lưỡng cực, khó chịu liên quan đến rối loạn tự kỷ).
"Ngừng bao lâu rồi?"
Tống Lưu Thanh suy tư trong chốc lát rồi chậm rãi nói "Đầu tháng ba năm ngoái, dược liệu đối với tôi giảm dần, sau đó bác sĩ Thịnh nói là không cần phải uống những loại thuốc này nữa sợ rằng sẽ gây tác dụng phụ. Cũng khoảng tầm nửa năm rồi"
Hứa Minh Duyên gật đầu ra vẻ đã hiểu, chỉ khi nghe Tống Lưu Thanh nhắc đến vị bác sĩ họ Thịnh kia thì hai đầu mày không khỏi nhíu lại.
"Lưu Thanh, duỗi tay ra" Hứa Minh Duyên lại nói, Tống Lưu Thanh nhất thời không hiểu lý do vì sao phải làm vậy nhưng cũng ngoan ngoãn giơ tay ra.
Tống Lưu Thanh bị bệnh tâm lí đã lâu, lúc trước luôn cắn răng chịu đựng mãi đến sau khi tốt nghiệp đại học mới dũng cảm đi tìm bác sĩ trị liệu. Sau khi được bác sĩ kê đơn thuốc và tư vấn tâm lí thích hợp thì bệnh tình đã có chuyển biến tốt. Điều trị mấy năm nay Tống Lưu Thanh đã gặp qua hai vị bác sĩ , một là Hứa Minh Duyên điển trai tài giỏi của khoa tâm lý cũng là vị bác sĩ mà cậu tin tưởng nhiều nhất, và hai là bác sĩ mà cậu đã tiếp nhận điều trị trước đó, bác sĩ Thịnh. 
Hứa Minh Duyên vén tay áo cậu lên, kiểm tra cánh tay một chút. Cánh tay này trong quá khứ luôn tồn tại vô số vết thương từ nhỏ đến lớn, từ cạn đến sâu che lấp đi làn da phía dưới nhưng may mắn không để lại sẹo, hiện tại nơi ấy chỉ còn những vết thương mờ nhạt trên làn da mịn màng. Hứa Minh Duyên cầm cổ tay Tống Lưu Thanh lắc qua lắc lại "Sao cậu vẫn gầy như thế này vậy Lưu Thanh, không phải tôi đã bảo cậu ăn nhiều hơn sao?"
Tống Lưu Thanh cười khổ hai cái không trả lời. Cậu vốn ăn ít, đôi khi công việc quá mức bận rộn, xoay cậu đến bơ phờ nên lại càng không muốn ăn. Hứa Minh Duyên thở dài, hai đầu mày xinh đẹp lại đâu vào nhau. Y trị bệnh cho Tống Lưu Thanh đến nay cũng đã ba năm, ít nhiều cũng có chút cảm giác thân thiết, nếu Tống Lưu Thanh có thể mở lòng nhiều hơn với y nói không chừng hai người đã sớm trở thành bạn tốt.
"Lưu Thanh, buổi tối cậu có..." Hứa Minh Duyên bỏ dở nửa câu sau nhưng từ ánh mắt và giọng điệu của y Tống Lưu Thanh đã đoán được câu hỏi bị bỏ dở đó có nghĩa gì
Tống Lưu Thanh bất đắc dĩ gật đầu "Đôi lúc" Cậu ngừng một chút sau đó lại nói "Bác sĩ Hứa, tôi bệnh nhiều năm như vậy, có khả năng chữa khỏi không?"
Hứa Minh Duyên ngẩn người, y xoa xoa mi tâm "Hẳn là cậu cũng hỏi qua Thịnh Huy câu này đúng không? Hắn ta đáp thế nào?"
"Bác sĩ Thịnh bảo tôi đây là tâm bệnh"
"Ha..." Hứa Minh Duyên đột nhiên cười lạnh, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên dữ dằn hơn "Đừng có chuyện gì cũng nghe từ cái nhìn phiến diện của hắn. Tôi cảm thấy cái này chẳng phải là bệnh gì hết, Lưu Thanh, tinh thần hiện tại của cậu tương đối ổn định, phương diện kia cũng không có gì bất thường, tình huống giống cậu trên thế giới có rất nhiều, dù cho đó là xu hướng tình dục khác biệt hay là sở thích đặc biệt gì đó thì tôi nghĩ vẫn nên dành cho các cậu một sự tôn trọng nhất định, các cậu không gây tổn thương cho người khác cũng không làm gì sai hết"
Nghe y nói, trong lòng Tống Lưu Thanh run rẩy, sau đó cười đáp lễ "Cảm ơn anh, bác sĩ Hứa". Lời cảm ơn của cậu là thật lòng, nhưng việc đó chính là bóng ma trong lòng cậu, ăn sâu vào từng mạch máu, không phải nói bỏ là có thể dễ dàng nghĩ thông được.
Một lúc sau, Hứa Minh Duyên giơ tay dùng bút chì ghi chú vài chữ lên bệnh án của Tống Lưu Thanh rồi vô tình làm sao lại lướt mắt nhìn thấy thông tin cá nhân của cậu, y vừa đỡ mắt kính vừa nói "Lưu Thanh, hôm nay là sinh nhật cậu"
Tống Lưu Thanh ngẩn người, cậu phản ứng chậm nửa nhịp sau đó gật đầu "Hình như là vậy"
"Sao lại là 'hình như'" Hứa Minh Duyên kinh ngạc nhìn Tống Lưu Thanh "Lưu Thanh, cậu... đã quên luôn ngày sinh nhật của bản thân rồi đúng không?"
Tống Lưu Thanh cam chịu cúi đầu không đáp.
Sau khi tốt nghiệp phổ thông, Tống Lưu Thanh rời quê đến nơi khác học đại học, mãi đến lúc đi làm vẫn không có người bạn nào nói lời chúc mừng sinh nhật với cậu, thậm chí bản thân cậu cũng lười chúc mừng sinh nhật cho mình, dần dần Tống Lưu Thanh quên luôn sinh nhật mình là ngày mấy.
Mật khẩu thẻ ngân hàng, mật khẩu điện thoại cùng với mật khẩu một số mạng xã hội cậu dùng nếu không phải là sinh nhật của bà cậu thì cũng là ngày sinh của người đó.

Từ phòng khám tâm lý đi ra, Tống Lưu Thanh tiện đường ghé vào một cửa hàng bánh kem gần đó. Thật ra cậu không có yêu cầu khẩu vị gì đặc biệt nhưng vì biết người kia thích bánh kem trái cây, đặc biệt là bánh kem dâu tây, nên cậu liền mua một cái mang về.
Sao vẫn nhớ rõ ràng khẩu vị của người ta như vậy? Tống Lưu Thanh cười cười tự giễu. Đã nhiều năm trôi qua, khả năng cao là người kia đã thay đổi sở thích nho nhỏ này rồi.
Lúc vừa quen biết với người ấy Tống Lưu Thanh vừa tròn mười sáu tuổi, chỉ vừa vào lớp mười thôi, nhưng hiện tại qua sinh nhật này cậu đã hai mươi bảy. Chớp mắt một cái đã qua mười năm, khi còn bé luôn mơ ước vào tương lai mình sẽ trở thành một viên cảnh sát vì dân vì nước phục vụ, hoặc mơ một giấc mơ vĩ đại hơn là có thể trở thành một phi hành gia đi thăm thú khắp vũ trụ, thậm chỉ cả giấc mơ không thực như làm siêu anh hùng giải cứu thế giới cũng từng mơ đến. Dùng những câu văn non nớt vẽ lên câu chuyện tương lai của bản thân, đứa trẻ nào cũng đều như thế cả. Nhưng sau khi đã trưởng thành, đa số đều trở thành dân công sở, công việc chẳng có một chút liên quan gì đến những giấc mơ ngày nhỏ.
Tống Lưu Thanh cùng phần lớn con người trên thế giới này rất giống nhau, mỗi ngày đều sinh hoạt trong tiếng ồn nơi ga chờ tàu điện ngầm, đến giờ đi làm, hết giờ tan làm, không có bất cứ hoạt động xã giao dư thừa nào, di chuyển qua lại giữa công ty và nhà mình, sinh hoạt hàng ngày lặp đi lặp lại một cách nhàm chán.
Đôi lúc con người ta trong lúc bận rộn cũng sẽ nghĩ đến rốt cuộc thanh xuân của mình có hồi ức gì tốt đẹp hay không? Đột nhiên nghĩ đến thì hình như không có hồi ức gì đẹp cả nhưng nếu lơ đãng suy nghĩ một chút thì cũng sẽ nhớ đến đôi ba câu chuyện cũ tươi đẹp của tuổi trẻ.
Đối với Tống Lưu Thanh, tất cả hồi ức xinh đẹp của tuổi thanh xuân đều có dáng hình của người ấy.
Cho dù ít khi tổ chức sinh nhật nhưng điều ước tuổi mới Tống Lưu Thanh năm nào cũng ước. Một lời nguyện, nguyện suốt mười năm, nhưng tất cả chỉ là suy tâm vọng tưởng, một lời ước mãi mãi không thể trở thành sự thật.
Thế nhưng năm nay Tống Lưu Thanh không ước điều đó nữa, chỉ cầu mong bệnh của cậu có thể hoàn toàn được chữa khỏi.
Tống Lưu Thanh không hảo ngọt nên chỉ ăn mấy muỗng bánh kem rồi thôi, trái lại uống khá nhiều rượu. Một lúc sau cậu liền say, mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp. Cảnh trong mơ cũng không được tốt đẹp lắm, cứ liên tục chuyển giao giữa các hình ảnh ngắn ngủi dường như không liên kết với nhau rồi lại như có mối quan hệ gì đó.
Đang là một chú bướm bay lượn tự do trên không trung bỗng nhiên gãy cánh, rơi thằng xuống vũng bùn lầy, nó mang tâm hận, hận vì đã bị đánh mất đi tự do cuối cùng hận chuyển quá thành một loại bệnh, sau khi bướm mất thì ký thác căn bệnh này lên bướm con.
Một cây cỏ nhỏ sống nơi khe đá, một nơi vừa hẹp vừa lạnh lẽo, hàng ngày chỉ có thể hấp thu một ít chất dinh dưỡng, giãy giụa giành giật sự sống với vận mệnh. Nó nỗ lực hướng về phía ánh nắng để sống sót, liều mạng muốn đá văng khối đá đang đè lên thân cây nhưng khối đá lại quá mức nặng nề. Ngay lúc cây cỏ nhỏ sắp sửa từ bỏ hết thảy thì có ai đó nhấc khối đá lên, gọi tên cây cỏ nhỏ.
"Tống Lưu Thanh"
Cây cỏ nhỏ đón được ánh nắng mặt trời, vươn thân nhìn lên cây đại thụ xanh biếc đầy sức sống, từng đóa hoa dần đâm chồi nảy lộc trong lòng...
Tờ mờ sáng hôm sau, Tống Lưu Thanh từ trong mộng tỉnh lại, hốc mắt cậu ửng đỏ, khóe mắt còn vương nước mắt. Trong phòng toàn mùi rượu, Tống Lưu Thanh cũng phát hiện quần áo trên người cậu thay đổi, lại là váy áo của con gái?
Tống Lưu Thanh sắc mặt trắng nhợt, hoàn toàn tỉnh táo lại, vội vã thay lại áo sơ mi với quần dài như thường lệ.
Quá sức ghê tởm!
Tống Lưu Thanh cực kì chán ghét bản thân mình, bởi vì cậu luôn trong vô thức mà mặc váy áo của con gái lên người, thậm chí còn sẽ trang điểm, đội tóc giả của con gái.
Đây là bệnh, cũng là một loại nghiện.
Sau khi vệ sinh cá nhân Tống Lưu Thanh liền rời nhà đến công ty. Đồng nghiệp cùng phòng cậu là chị Liễu vừa thấy cậu đã kéo tay bắt đầu huyên thuyên về tin tức mà chị vừa nghe ngóng được sáng nay. Thấy bảo là công ty cậu sắp nghênh đón một vị lãnh đạo mới.
Trưởng phòng Tôn phòng bọn họ không lâu trước đây đã về hưu, chưa được bao lâu đã có lãnh đạo mới đến, không biết là nhân vật lợi hại phương nào. Trong lúc nói chuyện phiếm cũng không ít đồng nghiệp tò mò vị thánh nhân sắp đến này là nam hay nữ? Bề ngoài thế nào? Là trong nhà có tiền có quyền nên mới nhanh như vậy mà đã nhậm chức hay thật sự là người tài giỏi? Giữa tiếng bàn luận xôn xao, Tống Lưu Thanh chỉ im lặng ngồi bên cạnh lắng nghe. Chị Liễu thấy cậu mặt không cảm xúc liền nhiều chuyện dặn dò hai câu, khuyên cậu tươi cười lên, chuẩn bị tâm lý chào đón sếp mới, đừng có mang vẻ mặt đưa đám thường ngày ra kẻo lại phật lòng người ta. Tống Lưu Thanh ngẩn người trong chốc lát sau đó miễn cưỡng mà cười một cái lấy lệ. Chị Liễu thấy rồi liền xua xua tay bảo cậu thôi cứ bình thường đi, cậu cười lên còn trông khó coi hơn khóc.
Đúng giờ vào làm, Giám đốc Tô tự mình trực tiếp mang vị lãnh đạo mới đến bộ phận bọn họ giới thiệu, trong tiếng vỗ tay hoan nghênh của mọi người, ánh mắt Tống Lưu Thanh như ngừng lại trên người người vừa đến.
Đôi mắt đào hoa động lòng người, khóe mắt mang theo ý cười, khi cười rộ lên sẽ ẩn hiện hai lúm đồng tiền, khuôn mặt trước mặt cùng với khuôn mặt quen thuộc trong trí nhớ của Tống Lưu Thanh hoàn toàn tương đồng chỉ khác là nhiều năm không gặp lại, dáng hình của người ấy đã pha thêm một chút ôn nhuận tuấn lãng, khí chất cũng trầm ổn hơn ngày xưa rất nhiều.
Cả người Tống Lưu Thanh trở nên hốt hoảng, ký ức được cậu chôn kĩ dưới đáy lòng trong nháy mắt tuôn ra như dòng suối, vô số hình ảnh của thời cấp ba phảng phất hiện lên trước mắt cậu.
Sân thể dục vào lúc sáng sớm, một tiếng nhắc nhở tốt bụng; trong phòng học sau giờ ngọ, dáng ngủ ngây thơ của người nọ; còn có chiều chạng vạng hôm ấy, trên sân bóng rổ người ấy vỗ lên bả vai Tống Lưu Thanh một cái, giơ ngón tay cái với cậu... Ba năm cấp ba, Tống Lưu Thanh giống như rất nhiều nam sinh nữ sinh khác, thường xuyên đứng ở nơi không xa nhìn chăm chú vào dáng hình người ấy, mong chờ một ngày được đáp lại dù chỉ là một ánh mắt.
Cậu đã từng có thể dễ dàng tìm thấy bóng hình người ấy ở bất cứ chỗ nào trong sân trường rộng lớn, sau đó rất nhiều năm, thế giới lớn đến thế, giữa biển người mênh mông cậu lại không thể tìm thấy dáng hình người ấy.
Tên của người ấy, Tống Lưu Thanh từ lâu đã khắc vào tim.
Ý nghĩa của cái tên ấy rất đẹp "cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ"*
Du Cảnh Hành, vị lãnh đạo vừa mới tới, chính là người mà Tống Lưu Thanh thầm thương trộm nhớ đã rất nhiều năm.

Note: *: chỗ này mình không biết giải thích thế nào, cao nhân nào chỉ mình với :((((
Du Cảnh Hành khóe môi khẽ nhếch, cười một nụ cười mang đầy tính chất xã giao, ánh mắt ôn hòa đảo qua đảo lại các khuôn mặt trong phòng họp, đối với các thành viên nằm trong bộ phận mà bản thân sắp tiếp quản không nhịn được nhìn nhiều hơn một chút. Đường nhìn  không nhanh không chậm di chuyển đến Tống Lưu Thanh, Du Cảnh Hành giật mình, không kiềm được mà nhìn cậu thêm vài lần.
Cuộc họp kết thúc, Du Cảnh Hành cùng trợ lý đi đến bộ phận làm việc. Dù tại phòng họp đã giới thiệu một lần nhưng khi đến bộ phận mà mình sẽ làm việc anh lại giới thiệu bản thân thêm một lần nữa, đồng thời cũng sửa lại một số quy định, điều chỉnh chế độ thưởng phạt, cuối cùng hy vọng mọi người sau này có thể cùng nhau cố gắng làm việc, mang thật nhiều lợi ích về cho công ti. Chung quy lại thì cũng chỉ toàn những lời khách sáo, Du Cảnh Hành cũng không chiếm dụng nhiều thời gian của mọi người, chỉ nói tầm mười phút lập tức cho mọi người giải tán làm việc còn bản thân thì vào phòng làm việc của mình. 
Một lát sau, Du Cảnh Hành cho trợ lý gọi Tống Lưu Thanh vào văn phòng. 
Tất cả mọi người đều giật mình, Tống Lưu Thanh cũng trở nên hoảng hốt, tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.
Trong tâm trạng thấp thỏm, Tống Lưu Thanh gõ cửa văn phòng, nghe thấy tiếng "Mời vào" của Du Cảnh Hành liền không nhịn được mà hít sâu hai lần rồi mới chậm rãi bước vào.
"Vừa rồi tôi nhìn cậu có điểm quen mắt, không nghĩ tới..." Du Cảnh Hành vừa nói vừa nhìn vào hồ sơ cá nhân của Tống Lưu Thanh, cười nói "Quả nhiên là cậu, Tống Lưu Thanh"
Đã nhiều năm trôi qua, lại lần nữa nghe người này cười kêu tên cậu Tống Lưu Thanh không khỏi cảm thấy hoang mang, không phân biệt được hiện tại là cậu đang mơ hay là cậu thật sự nghe thấy thanh âm quen thuộc đó.
"Chúng ta đã không gặp nhau bao lâu rồi nhỉ?" Du Cảnh Hành đứng dậy, bước đến gần Tống Lưu Thanh "Hình như là khoảng 4-5 năm, không phải, có vẻ lâu hơn"
"Bảy năm" Tống Lưu Thanh đột nhiên mở miệng.
Du Cảnh Hành sửng sốt sau đó cười nói "Trí nhớ cậu tốt ghê"
Tống Lưu Thanh không nói câu nào. Cậu cùng Du Cảnh Hành là bạn cùng lớp trong suốt ba năm cấp ba, sau đấy bảy năm cách biệt. Cậu vốn tưởng rằng đời này sẽ không gặp lại nữa chẳng ngờ lại có thể gặp lại, hơn nữa còn làm việc cùng công ty, trở thành mối quan hệ giữa sếp lớn và nhân viên. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Đam mỹ] Liều thuốc cho tâm hồn